Kỷ niệm 3 năm ngày cưới

Kỷ niệm 3 năm ngày cưới


Tôi là một thằng khá thô lỗ, nếu không muốn nói là cục súc. Từ nhỏ đến lớn đã thế, không hiểu sao.

Nói chuyện với ai chưa được dăm ba câu, tôi đều sẵn sàng đi đường quyền với đối phương, đào móc tổ tông 18 họ. Dường như hai tiếng Dm, Dkm luôn chực chờ sẵn để phọt ra bất cứ lúc nào trên đôi bờ môi tái như đít nhái của tôi.

Cũng vì thế mà tôi khá ít bạn bè. Hơn 30 năm phấn đấu, đếm đi đếm lại loanh quanh tôi đâu đó tầm 4, 5 thằng bạn chí cốt. Thằng nào thằng nấy trọc lóc, nhìn bặm trợn, cô hồn khó tả.

Đương nhiên đã gọi là chí cốt thì chúng tôi phải có nhiều điểm chung giống nhau. Một trong những điểm nổi bật, đó là KÍN LƯNG. Hổ, cá chép, đại bàng,… đủ thể loại. Riêng tôi làm hẳn một quả Song Long Hí Châu, cặp long trảo kéo dài đến tận mông, cực hoành tráng.

Những nét chấm phá xanh đỏ trên người tôi luôn là nỗi khiếp sợ của đám thanh niên trong xóm. Hơn 20 thằng choai choai phục tôi sát đất. Mẫu giáo có, tiểu học có, mầm non lá lốt cũng có. Đặc biệt là 5 cao thủ tiềm năng đang chập chững tập bú. Tôi nghiễm nhiên trở thành đại ca của bọn nó.

Mỗi lần ra đường, tôi oai như cóc. Đi đến đâu cũng có đàn em vây quanh. Chỉ cần thấy tôi từ xa, bọn nó ngay lập tức gập người 90 độ, “em chào anh Náy” rõ to và dứt khoát.

Mọi chuyện vẫn suôn sẻ như thế đến khi tôi lấy vợ.

Phải nói cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn kể từ ngày đó. Từ một thằng thô lỗ, cục súc, tôi chuyển mình thành gã trung niên mơ mộng và đậm chất thơ.

Tôi biết đi chợ, biết nấu ăn, biết ủi đồ, biết dọn dẹp nhà cửa,… và nhiều thứ linh tinh nữa. Nói chung bọn đàn ông gương mẫu biết làm cái gì thì tôi biết làm cái đó.

Ngộ cái, không chỉ tôi thay đổi, mà ngay chính đám đàn em của tôi cũng đổi thay từ lúc nào.

Bọn nhãi luôn lẽo đeo theo sau tôi, như thiên lôi sai đâu đánh đó giờ đây chuyển sang lẽo đẽo sau lưng… vợ tôi.

Mỗi lần hai vợ chồng ra ngoài, bọn nó vẫn giữ truyền thống gập người 90 độ, vẫn câu chào rõ to và dứt khoát. Nhưng đại từ xưng hô đã thay đổi:

- Em chào "chị" Náy.

Chưa hết, mấy hôm tôi đi đánh lẻ mình, bọn khốn lấm la lấm lét:

- Nay anh đi 1 mình ạ?
- Chị đâu rồi đại ca?

Tiên sư bọn nó chứ. Rặt 1 lũ vô ơn. Ngày xưa san sẻ cho chúng từng viên bi, từng cái kẹo. Giờ nó ruồng bỏ mình không thương tiếc. Anh em chí cốt quả là vL.

Một điều nữa khiến tôi sôi máu. Đó là chuyện tiền nong.

Ngày trước, đi đâu, ăn gì, uống gì đều có bọn nhóc lo từ A tới Á. Từ khi lên đại ca, tôi có bao giờ phải trả đồng xu cắc bạc nào đâu. Thành thử ra tôi ít khi mang theo tiền trong người. Với lại chẳng hàng quán nào trong xóm dám tính tiền tôi cả. Uy của đại ca nó phải thế.

Mụ vợ tôi lại khác. Mụ thẳng thừng tuyên bố đàn ông ra đường là phải có tiền trong người. Ngay sau hôm cưới, mụ dúi vào tay tôi quả ví da cá sấu dày cộp. Bên trong toàn 500k mơn mởn như lúa non.

Tôi luôn cảm thấy không thoải mái khi mang ví, ngồi muốn lệch cả đít. Tôi có nhu cầu tiêu pha gì nhiều đâu, cà phê cà pháo mấy chục chứ nhiêu. Mang nhiều quá chúng nó thấy, chúng nó mượn lại chết dở.

Nhưng mụ vơ tôi dường như không hiểu điều đó, cứ khăng khăng bắt mang tiền theo, bảo không có tiền gái nó khinh cho. Nhiều hôm cáu quá, tôi ném thẳng cái ví vào mặt mụ ta:

- Ông đây không thích xài tiền của phụ nữ có chồng.

Tôi bị ăn đấm. Chắc chắn rồi. Cứ tưởng thế là xong. Sáng hôm sau ví lại dày cui. Thật. Chả biết thế nào. Nói mãi không nghe.

Tôi ăn uống không cầu kì, phải nói là cực dễ chịu mới đúng. Cái gì cũng ăn được, món nào cũng đớp được. Mỗi bữa chỉ cần đậu hũ chiên, rau muống xào là xong. Cốt no cái bụng là được, nào có nhu cầu cao sang gì đâu.

Ấy thế mà bữa nào mụ ta cũng chu đáo, thịt cá trứng đầy đủ. Tôi ăn đến phát ngấy. Ngày xưa ốm đói nhìn ngầu cực kỳ, giờ cái bụng thè lè như gái chửa 9 tháng, ngó phát oải.

Hôm nọ sinh nhật tôi, mấy thằng em qua ăn cơm chúc mừng. Tôi tinh ý nên dặn đi dặn lại, bảo mụ nấu ít thôi, bỏ nhiều nước mắm vào, bọn nó ăn mặn uống nước no, đỡ tốn cơm.
Vậy mà mụ phớt lờ, quất luôn mâm bát trân, nem công chả phượng đầy đủ khiến chúng nó một phen ú òa, khen lấy khen để.

Giờ cứ trung bình tuần 2 lần, bọn kia cứ kiếm cớ qua nhà xin ăn chực. Vừa mất công, vừa tốn kém, từ chối thì không xong. Tất cả là tại mụ nấu ngon quá. Khổ lắm.

Vợ tôi tính tình khá kì cục. Luôn nhiệt tình, chu đáo với mọi người, nhưng lại xuề xòa, dè sẻn với chính mình. Quanh năm suốt tháng chẳng thấy mụ mua sắm thứ gì cho bản thân cả.

Nhiều lúc tôi hay bảo “Em phải biết suy nghĩ cho bản thân chứ”. Nhưng mụ chỉ nhìn tôi rồi cười. Những lúc như thế, tôi không biết phải làm thế nào cho phải.

Mỗi dịp lễ lạc, tôi thường hỏi mụ “Em có thích gì không?”. Mụ cứ lắc đầu nguầy nguậy. Tôi biết tỏng là mụ sợ tôi tốn tiền quà cáp. Nhưng lâu lâu mới có một ngày, thư thả tí có mất gì đâu. Bình thường tiền cứ dúi vào cho tôi xài, chả thấy tiếc bao giờ. Còn mua đồ cho bản thân thì lúc nào cũng chối đây đẩy.

Tính vợ tôi thế. Nói mãi không nghe. Thương ghê.

Hôm nay là kỷ niệm 3 năm ngày cưới. Quá tam ba bận, lần này mụ chối nữa là biết tay tôi.

"Em yêu ơi em thích gì nào?" 🥰
Bài trước
Bài tiếp

0 Comments: