Thật ra năm nay tôi mới 34 xuân xanh, để gọi là trung niên thì chưa đủ công lực, nhưng nếu gọi thanh niên thì có vẻ hơi dừ. Thôi thì… tôi mạnh dạn tự phong mình là trung niên cho nó chững chạc. Kiểu nào thì mình cũng sẽ bước vào ngưỡng tuổi đấy, chứ làm quái gì quay về thời thanh niên được nữa.
Tôi học CNTT, nhưng lại rất đam mê văn vở. Tôi thích viết về mọi chủ đề xung quanh cuộc sống, chỉ duy có “viết code” là tôi cực kỳ không thích.
Nhờ thế mà dân gian vẫn hay gọi tôi bằng nghệ danh rất trìu mến: “gã IT nửa mùa“. Nghe thân thương đến lạ. Kệ, đếch quan tâm. Thật ra thì đến thời điểm hiện tại tôi cũng “lãng quên chiều thu” luôn với việc “viết code” rồi các ông ạ.
Qua hơn 30 năm trải nghiệm, tôi phát giác ra mình bỗng… già thật. Ông bà ta vẫn hay nói: “trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia rượu vẫn còn trơ trơ“. Nhưng tôi lại không được may mắn nhấm nháp cái sự “trơ trơ” đó. Nhiều năm bia rượu đã hô biến giao diện của tôi trông cằn cỗi hơn nhiều so với tuổi đời. Nổi bật nhất phải kể đến quả bụng có thể chứa cả bầu trời và… nhiều thứ linh tinh gớm ghiếc khác nữa.
Quá bức xúc trước sự thật xót xa này, tôi liều mình lập Blog “Hưng NaY ” (đéll phải Hưng Náy) với mục đích chia sẻ nỗi niềm cùng các đồng âm cùng trang lứa.
Blog này viết về chủ đề gì? Thú thật là tôi cũng chưa định hình được. Ban đầu, tôi định tập trung viết về sức khỏe. Ai rồi cũng viên tịch, mà hầu như ai cũng sợ viên tịch. Đừng để tới lúc đó rồi mới nhận ra rằng sức khỏe cực kì quan trọng.
Tuy nhiên, để có được một sức khỏe tốt thì ngoài tập luyện thể dục thể thao, các ông còn phải có nguồn lực tài chính dồi dào để hỗ trợ nâng bi cho cơ thể nữa. Nói các ông không tin chứ đến việc mua cái quần sịp cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe đấy. Chính vì thế mà tôi cũng định viết thêm về tài chính, kiếm tiền online, làm giàu,…
Sau khi có tiền, có sức khỏe thì sao? Đương nhiên là trải nghiệm cuộc sống rồi. Các ông có thể mua này mua nọ, đi du lịch khắp nơi cùng sugar baby, tham gia hội nhóm sugar daddy… Thế nên tôi cũng định viết về du lịch, cuộc sống nữa.
Một vòng luẩn quẩn, cái đéll gì tôi cũng muốn viết. Cuối cùng tôi quyết định… nghĩ gì viết nấy cho khỏe, đỡ suy nghĩ rách việc. Nhưng khả năng tôi sẽ tập trung nhiều vào nghệ thuật “Content”. Biết sao được, tôi vốn văn chương lai láng tràn hai háng mà.
Đừng để Content trở thành nỗi ác mộng, hãy đón nhận, nâng niu và chiều chuộng nó như lúc các ông nâng niu bà xã của mình vậy.
Bằng trải nghiệm của mình sau hơn 30 năm đèn sách, cộng với vô vàn kiến thức tổng hợp nhờ nằm vùng lâu năm trong các group tinhte, voz, webtretho, lamchame,… tôi tin là mình đủ kiến thức để chia sẻ cho các ông những thứ mà các ông đã quan tâm, đang quan tâm và chắc chắn sẽ quan tâm.
Đây là Blog cá nhân, nên tôi chỉ chia sẻ quan điểm của mình ở góc độ cá nhân. Còn quan điểm đó có thẩm thấu được vào tâm hồn đen đặc chai sạn của các ông hay không thì “vạn sự tùy duyên”.
Hy vọng Blog của tôi sẽ phần nào đó giúp các ông khuây khoả trong quãng đời mấy chục năm ngắn ngủi còn lại của mình.
Hy vọng hơi thở Content tẩm đá của tôi sẽ giúp các ông hô hấp tốt trong môi trường đầy ô nhiễm này mà không cần máy thở.
Thế nhé.
0 Comments: