Giặt đồ - Cơn ác mộng khủng khiếp thời sinh viên

Giặt đồ - Cơn ác mộng khủng khiếp thời sinh viên

Nếu như có ai hỏi tôi: “Đời sinh viên kỷ niệm nào đáng nhớ nhất?” Tôi chẳng cần suy nghĩ mà có thể trả lời luôn. Đó là Giặt đồ.

Phải nói số tôi khá… sướng. Từ nhỏ đến lớn chả phải động tay động chân việc gì nặng nhọc. Lâu lâu quét cái nhà, đi chợ, bắt nồi cơm,... Vài việc cỏn con thế thôi.

Giặt đồ ư? Không có cửa với tôi. Nói thế cho vuông. Nhưng đó là trước khi tôi bước vào giai đoạn khủng khiếp nhất: Sinh Viên.

Đêm trước ngày đi, mẹ chuẩn bị cho tôi một va li to oạch, toàn đồ là đồ. Chủ yếu là quần áo và mấy món linh tinh: kem đánh răng, dầu gôi, khăn mặt,... Tôi thì thấy nhiều món chẳng cần thiết, vào Sài Gòn rồi mua cũng được. Nhưng tâm lý người lớn thì các ông cũng biết rồi, lúc nào cũng sợ thiếu cả.

Đặt chân xuống bến xe Miền Đông. Cảm nhận đầu tiên của tôi là nóng và ngột ngạt. Thật. Cả đời tôi chưa bao giờ thấy cảnh người đông chằng chịt như thế. Chen lấn, xô đẩy, í ới,... loạn thành một đoàn.

Bỡ ngỡ thoáng qua tí ti, chẳng mấy chốc tôi trở lại bình thường. Sài Gòn vốn dĩ xưa nay thế, đất chật người đông có tiếng rồi. Nó mà vắng vẻ đìu hiu thì đã chẳng phải Sài Gòn.

Nhà trọ tôi thuê cũng không lớn, một trệt một lầu chia đều cho gần chục mạng ở. Tôi ở tầng trệt cùng với thằng bạn. Tuy hơi nhỏ một chút nhưng cũng tạm được, đầy đủ tiện nghi.

Tôi đã nghe nhiều người kể về việc thuê trọ ở thành phố khó khăn dường nào. Nên với việc vừa vào Sài Gòn đã có ngay cái phòng như này thì tôi cũng thấy khá may mắn. Ông bà vẫn nói phải an cư thì mới lạc nghiệp cơ mà.

Nhà cửa xong xuôi đâu ra đó. Kế tiếp chính là tiết mục tôi háo hức mong chờ nhất. Bát phố.

Thành phố lớn có khác. Cái gì cũng lạ. Cái gì cũng đẹp. Tôi lăn lê bò lết thăm thú Sài Gòn hoa lệ suốt cả tuần liền mới thấy ngán. Và đó cũng là lúc tôi nhận ra một vấn đề LỚN đang bắt đầu phát sinh.

Đống đồ tôi mặc cả tuần nay đang chất đống ở trong giỏ. Thi thoảng bốc mùi thum thủm. Nếu không xử lý thì khả năng tôi ở truồng đi học là hoàn toàn có thể.

Ngày hôm đó, trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao mới nhú trong làng giặt đồ. Đó là tôi. Lần đầu làm chuyện ấy. Đi tong 3 tiếng đồng hồ. Hậu quả là hai tay mỏi nhừ cộng thêm quả lưng tê liệt do ngồi quá lâu.

- Mệt VL. Tôi tự nhủ như thế.

Sau ngày địa ngục đó. Tôi có cách nhìn hoàn toàn mới về việc giặt đồ. Cảm giác lười biếng và ngán ngẩm tràn ngập trong tâm trí. Chả có nhẽ 4 năm sinh viên trôi qua thế này. Viễn cảnh thật đáng sợ. Vừa nghĩ tới thôi đã khiến tay chân run lẩy bẩy rồi.

Nhưng giờ có ngán thì cũng chả giải quyết được gì. Với cả thanh niên mới vào cuộc sống tự lập mà đả nản chí thì bách nhục xuyên tim.

Tôi được cái hay là cứ mỗi lần rơi vào tình trạng dở dở ương ương thì lý trí lại tìm cách nâng bi tự sướng cho bản thân để có thêm động lực.

Một thanh niên đẹp trai khỏe mạnh có lý nào lại sợ giặt đồ? Lý trí tôi phọt ra một câu khích tướng khá là này nọ.

Tôi vạch ra một kế hoạch khá hoàn mỹ. Thay vì giặt quần áo 1 tuần/lần, tôi hạ xuống 3 ngày/lần để giảm bớt lượng đồ quá tải. Kết quả khá khả quan, vừa đỡ mệt, vừa đỡ tốn thời gian. Tuyệt vời. Phải nói đây quả là một sáng kiến mang tầm vóc vĩ nhân.

Nhưng vẫn ghét giặt đồ. Thật. Chả hiểu sao.

-----

Mùa mưa tới. Đón cơn mưa đầu tiên ở Sài Gòn, cảm giác bồi hồi khó tả. Nước ngập tới nửa bánh xe, tí thì tràn vào nhà trọ.

Tôi vừa ngắm mưa vừa nhìn cái sọt đồ huyền thoại đang cơi nới lên một cách khủng khiếp mà thấy trong lòng nao nao.

"Gọi nắng, cho em phơi đồ, đồ em bớt hôi". Công nhận câu chế này quá chuẩn trong tình hình hiện tại. Chẳng biết ông nào chế mà tài thế.

- Ngày mai hết mưa sẽ giặt đồ. Tôi tự nhủ như thế.

Mai. Trời mưa to như trút nước.

- Hết mưa sẽ giặt đồ. Tôi quyết tâm một lần nữa.

Vẫn còn mưa, lại còn mưa to nữa mới kinh chứ. Tưởng chừng việc giặt đồ đã trở nên quá đơn giản sau kế hoạch vĩ nhân kia. Thế sự thật khó lường. Tôi lâm vào bế tắc.

Sau nhiều ngày suy tư đầy rối loạn, tôi đi đến một quyết định cực kì quan trọng. Nó làm thay đổi hoàn toàn cuộc chiến giặt đồ của tôi trong suốt những năm tháng đại học. Đó là giặt ủi.

Khi đồ đã thối đến mức không thể thối hơn thì tiết kiệm tiền bạc chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi. Tôi phải đi giặt ủi thôi.
Tiệm giặt ủi cách nhà trọ chừng mấy trăm mét. Đi bộ mấy chốc mà đến ngay.

Đứng trước cửa tiệm, nhìn vào bảng giá mà tôi thấy hụt hẫng vl. Rẻ quá các ông ạ, có đâu tầm 5.000 - 7.000 đồng/kg. Biết thế đi giặt ủi ngay từ đầu có phải khỏe rồi không.

Tôi thoáng nhìn quanh, từ bốn phương tám hướng, những thanh niên đồng đạo khác cũng đang gấp rút nhắm tiệm giặt ủi mà phi đến. Người thì chiến mã, người thì ngựa sắt, có anh đi bộ,… tất cả đều chung một mục đích.

Trời vẫn mưa như trút nước. Dưới mái hiên tiệm giặt ủi, hơn chục thanh niên nghiêm túc đứng thành hàng. Tay anh nào cũng lăm lăm một bịch đồ chờ đến lượt vào ký gửi.

Không ai nói với ai một lời, chỉ có ánh mắt nhìn nhau như thấu hiểu nỗi lòng. Không gian bất chợt tĩnh lặng. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra cuộc đời vẫn còn đẹp lắm. Vì mình không hề đơn độc.

Phải nói giặt ủi như một vị cứu tinh cứu rỗi đời sinh viên của tôi. Nhanh, rẻ, thơm. Chỉ cần 3 tiêu chí này là đủ rồi. Còn đồ sạch hay không thì không quan trọng nữa.

Suốt 4 năm đại học, rồi thêm 2 năm đi làm sau đó. Tôi gắn bó với tiệm giặt ủi này. Tính sơ sơ cũng thất lạc đâu đó vài cái quần lửng, mấy cái quần sịp. Đôi khi đi luôn cái áo lạnh. Nhiều hôm hưởng sái thêm dăm ba cái tà lỏn của ông ất ơ nào chả biết... Nói chung buồn vui đủ kiểu.

Tuy nhiên những việc đó không thể ép tôi tôi rời xa vòng tay giặt ủi được.

Đời sinh viên ghét nhất việc giặt đồ
Chí nam nhi thỏa thích đi giặt ủi

Cũng tương tự như cái mũi và bịch khăn giấy, giặt đồ và giặt ủi là hai việc khiến tôi vừa ghét, lại vừa thích. Nhưng đó lại chính là đặc sản tô điểm thêm nhiều màu sắc cho quãng đời sinh viên đầy ắp kỷ niệm.

Bài trước
Bài tiếp

0 Comments: