
Con Hoài vui lắm. Đi đâu cũng bô bô cái mồm anh Đức nhà em thế này, anh Đức nhà em thế nọ. Cứ như thể thằng Đức là bi thuốc lào của đời nó vậy.
Mấy hôm đầu còn đỡ, hàng xóm đã quá quen với gia đình bọn ngáo này nên chỉ cười trừ cho qua chuyện. Với cả thiếu Đức thì đám Racing boy như rắn mất đầu. Không còn tiếng nẹt pô inh ỏi hằng đêm, cả xóm yên tĩnh ngủ ngon nên đâm ra ai cũng vui vẻ.
Nhưng khi con Hoài "anh Đức" đến tuần thứ ba thì một vài cá nhân bắt đầu không chịu nỗi nữa. Điển hình là mụ Ngọc Dẹo bán bún riêu đầu ngõ.
Dịch dã kéo dài khiến hàng quán lao đao, khách đã ít nay còn vắng hơn. Quán bún ế ẩm mấy tháng trời khiến mụ đâm ra cáu gắt. Đôi môi khô dày như hai miếng thịt bò luôn chực chờ phun châu nhả ngọc vào những vị khách kém may mắn.
Sáng sớm, con Hoài lon ton ra mua đồ ăn sáng cho thằng Đức như thường lệ. Và cũng như lệ thường, nó bắt đầu lên cơn "anh Đức".
- Ui chị ơi, anh Đức không ăn hành đâu chị.
- Xí quên, anh Đức cũng không ăn cay nữa cơ.
- Ấy, anh Đức thích ăn nhiều rau.
- Ứ ừ, chị cho anh Đức miếng riêu to to ấy.
- Anh Đức nhà em...
Mụ Ngọc Dẹo bắt đầu nóng máu, trán lấm tấm mồ hôi vằn vện những đường gân xanh to như lũ sâu non. Con Hoài mua có 1 bịch bún, mà "anh Đức" hẳn 4 lần. Khi nó chuẩn bị "anh Đức" lần thứ 5 thì mụ ném luôn bịch bún đang múc dở, sẵn tay vớ con dao thái thịt giơ lên cao, rống to:
- Anh Đức cái DKMMMMMMM.....!!!!
Con Hoài giật bắn người. Gần như ngay lập tức, nó co giò phóng thẳng một mạch, quên béng luôn cơn đói đang trào dâng của "anh Đức" thân yêu. Nhìn bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống của mụ Ngọc, có điên mới dám ở lại.
Về nhà, Hoài ấm ức kể mọi chuyện cho Đức nghe. Vừa kể vừa sụt sùi lau nước mắt, một bộ bi đát đến thảm thương.
- Mẹ cha con mụ này. Dám ăn hiếp vợ ông.
Thằng Đức xót vợ, đập bàn đứng dậy. Phong thái cao tăng đắc đạo hàm dưỡng mấy hôm nay phút chốc tan biến. Xỏ vội cái áo thun đang treo ngay cánh cửa, nó lao thẳng sang nhà mụ Ngọc quyết ăn thua đủ. Con Hoài vẫn chưa thôi nước mắt, lót tót chạy theo sau trợ uy cho chồng.
Từ xa, thấy Ngọc Dẹo đang ngồi xỉa răng, vắt chéo chân trước quán, Đức vén áo qua bụng, lộ hai hàng xương sườn trắng nhởn như thằng nghiện đói thuốc lâu ngày. Nó hùng hổ sấn tới, một tay chống nạnh, tay kia chỉ thẳng vào mặt Ngọc:
- Bà già thích chết phải không?
- A đu đu, được cả vợ lẫn chồng. Chúng mày có ngon thì vào đây.
Mụ Ngọc khẩy khẩy que tăm trên tay, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Đức, cằm hất lên đầy thách thức. Từ ngày Hiếu Chó Điên cải tà quy chánh. Xóm này mụ chưa ngán thằng nào. Dù cho Đức có là em của Hiếu cũng không làm Ngọc run sợ mảy may.
Đang cơn điên, Đức xông vào quyết ăn thua đủ để đòi lại công bằng cho vợ. Nó xắn tay áo, vết mực xanh đỏ loang lỗ với hình thù kì dị lộ ra trên bắp tay gầy như que củi khô.
Một đấm như trời giáng thẳng hướng khuôn mặt béo núc của Ngọc Dẹo phóng tới. Trúng quả này, khả năng mụ ăn cháo hết tháng là hoàn toàn có thể.
Nhưng khi quả đấm của Đức Ngão chỉ còn cách mặt mụ ta 5 phân, bất chợt một bàn tay thon dài xuất hiện chụp lấy cổ tay Đức trong gang tấc. Nó hoảng hồn, liếc mắt sang bên. Một bóng người nhỏ thó, gầy guộc đã đứng cạnh từ bao giờ.
Không gian thoáng ngừng lại. Từng giọt mồ hôi rịn ra từ trán Đức, lăn dài trên gò má xương xẩu rồi nhỏ giọt xuống đất. Lộp bộp, lộp bộp. Lúc này, nó thậm chí có thể nghe được cả tiếng tim đập của mình.
"Chết mẹ rồi". Đức Ngão điếng người nhủ thầm.
Máu điên dồn lên não khiến nó quên béng đi sự tồn tại của lão này. Chẳng phải ai xa lạ. Cư Bàn Ủi, đấng lang quân của Ngọc Dẹo.
Ở cái xóm này, nếu như nhắc đến Hiếu Chó Điên mà quên đi Cư Bàn Ủi chính là một sai lầm lớn. Mắt Cư sáng, dáng Cư hiền. Nhìn vẻ bề ngoài, khó ai có thể nghĩ gã đàn ông thấp bé nhẹ cân, gió thổi liêu xiêu này lại là một tay giang hồ cộm cán, sánh ngang Hiếu về bản tính hùng tàn.
- Thằng Hiếu dạo này khỏe không?
Lão Cư nhếch mép, một tay vẫn ghìm chặt cổ tay Đức. Tay kia đang xoay tít con dao thái thịt loang loáng vết dầu mỡ.
- D.....ạ.....dạ.....kho....e.....khỏe.
Đức lắp bắp không nói nên lời. Sát khí và danh tiếng của lão Cư khiến nó rợn tóc gáy. Không sợ không được. Bắc Chó Điên, Nam Bàn Ủi. Hai tay này tuy ít xuất hiện những vẫn khiến bọn thanh niên vãi ra quần mỗi khi nghĩ đến. Cũng chính vì là em của Hiếu Chó Điên, Đức mới nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của đám Racing Boy mà không ai dám hó hé.
- Chú tính làm gì vợ anh?
- Hi....ể..u la....ầ...m. Hiể.......u.... la ầm th.....ôi a...nh Cư.
Đức Ngão sợ muốn bĩnh ra quần, mồ hôi tuôn như tắm. "Hiểu lầm" chính là giải pháp tốt nhất nó có thể nghĩ ra lúc này.
- DM mụ già biết tay anh Đức của bà chưaaaaa...!
Đúng lúc này, một tiếng thét hào hùng quen thuộc từ xa vang lên khiến tim thằng Đức rớt cái bịch. Con Hoài hùng hổ chạy tới. Mặc dù chưa biết đầu của tai nheo nhưng tinh thần trợ uy vẫn dâng trào mạnh mẽ.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nó ngẩn ra. Không có cảnh đầu rơi máu chảy. Cũng không thấy cảnh mụ Ngọc khóc lóc van xin. Chỉ thấy chồng nó bị một lão lạ mặt giữ tay, đứng đực ra như trời trồng.
Con Hoài một bụng khó hiểu, nhưng có anh Đức ở đây nên nó chẳng ngán bố con thằng nào. Cơn dũng cảm đang lên cao chót vót, nó sẵn đà rống lớn:
- DM lão ròm buông anh Đức của bà raaaaaaa! Buông Raaaaaaaaa....!
Mặt thằng Đức méo xệch. Sớm không đến, muộn không đến. Con vợ nó lại lên cơn ngáo ngay lúc gay cấn này.
- Hi....ể..u la....ầ...m. Hiể.......u.... la ầm th.....ôi a...nh Cư.
Bài ca "Hiểu lầm" tiếp tục vang lên với sự thống thiết tăng gấp đôi lúc nãy. Ngọc Dẹo nhìn 2 đứa tràn đầy khinh bỉ. Phía bên cạnh, Cư Bàn Ủi cười như có như không, tay vẫn xoay tít con dao bầu. Chẳng ai biết trong hồ lô của lão chứa cái gì.
Không gian tràn ngập mùi thuốc súng. Đức căng thẳng tột độ. Nó chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày rơi vào cảnh tuyệt vọng như thế này. Hôm nay họa may có Hiếu Chó Điên xuất hiện thì mới cứu vãn được tình thế.
- Hi....ể..u .... hi....ể........u........
- ĐÓI BỤNG QUÁAAAAA....!
Đức Ngão chuẩn bị "hiểu lầm" lần thứ 3 thì bị tiếng gào mạnh mẽ cắt ngang. Từ trong nhà, con Tủm lảo đảo bước ra, vừa đi vừa ngáp, hai hàng nước dãi còn đọng lại quanh mõm.
Vợ chồng Ngọc Cư mặt xanh như tàu lá chuối. Như một cơn gió, lão Cư buông tay Đức, rút vội cái khăn lau bàn vắt vẻo trên cổ rồi phóng lại chỗ con gái yêu.
- Con gái dậy rồi à, để bố dọn bàn cho nhé.
Nói rồi, lão thoăn thoắt lau bàn ghế không khác gì một tay bồi bàn cần mẫn. Mụ Ngọc cũng ném vội cây tăm đang mút dở, hớt hải gắp bún bỏ rau, chuẩn bị bữa sáng cho con Tủm. Ai chứ con này thì nổi tiếng cả xóm. Mỗi khi lên cơn đói, nó nằm giãy đành đạch như cá mắc cạn, vô phương cứu chữa.
Tình huống gì đây? Hai kẻ địch mạnh như rồng thoáng chốc ngoan như cún khiến thằng Đức ngẩn tò te. Nhưng lý trí cho nó biết cơ hội đã tới. Con Tủm đã cứu vớt đời nó một cách thật hào nhoáng.
Ngay lập tức, nó quay người túm cổ con Hoài chạy thẳng một mạch về nhà.
- Anh phải đòi lại công bằng cho em. Con Hoài vẫn chưa thôi cơn ngáo.
- Công bằng cái DKMM, cút về nhà cho ông.
Suốt đêm hôm đó, con Hoài rú lên từng tràng thảm thiết khiến làng xóm sợ vỡ mật. Không ai biết thằng Đức đã làm gì, chỉ biết từ đó về sau, con Hoài đỡ ngáo hơn hẳn. Và đương nhiên là thôi luôn cái trò "anh Đức".
0 Comments: