Một lần dậm C/Ứ/T

Vợ chồng tôi có thói quen tối nào cũng đi bộ thể dục. Đây là sáng kiến của vợ tôi khi thấy quả bụng ngày càng trướng lên của tôi. Thể dục thể thao nâng cao sức khỏe cũng tốt, nó khiến tinh thần minh mẫn, phọt cái gì cũng nhanh.

Mọi chuyện vẫn rất suôn sẻ, cho đến khi tôi... đạp c/ứ/t. Và thủ phạm không ai khác chính là con Đót nhà bà Lơn.

Con Đót là giống chó Phốc. Loại bé bé mà lông trắng như tuyết ấy. Với ngoại hình như thế, lẽ ra nó phải làm những chuyện thiên kinh địa nghĩa, dễ thương lịch sự. Như thế mới ra dáng chó. Nhưng nó lại chọn làm kẻ thủ ác. Tiên sư nó chứ.

Lần thứ nhất đạp c/ứ/t, tôi vẫn chưa biết là nó đâu. Xóm nhà tôi hơi vắng, giang hồ nuôi chó rất nhiều. Thời buổi một mét vuông 2 thằng trộm mà. Nhà nào cũng sợ nơm nớp. Thành thử ra có con chó trông nhà sẽ yên tâm hơn.

Tuy nhiên, dù là chủ hay chó, đểu phải ngán một thế lực khác. Đó là trộm... chó. Nuôi chó để chống trộm, nhưng lại sợ trộm chó. Đây là vấn đề nan giải của cả xóm.

Hôm đấy mát trời. Như thường lệ, hai vợ chồng tranh thủ thả mấy vòng hồ dưới ánh trăng sáng tỏ.

- Anh này, con Đót nhà bà Lơn xinh nhỉ?

- Em thích à, hay làm một con?

- Thôi tôi xin, lông bay phấp phới, ông viêm mũi lại khổ tôi.

Cũng vì vẻ ngoài xinh xắn nên con Đót thường xuyên xuất hiện trong câu chuyện của vợ chồng tôi. Vợ tôi rất yêu động vật. Nhưng tôi thì không.

Tôi vốn bị viêm mũi dị ứng nặng. Cứ đổi trời hoặc hít phải lông chó mèo là y như rằng sụt sịt cả tuần liền. Cũng may đợt trước ông anh vợ đi Nhật sẵn xách về cho mấy chai Xylobalan, xịt xong mũi thông thoáng hẳn. Nhưng dù sao phòng bệnh vẫn hơn. Đó là lý do hai vợ chồng dứt khoát chả bao giờ nuôi con gì trong nhà.

Mãi mê anh anh em em, về đến trước hiên nhà, tôi chợt khựng lại. Một cảm giác nhớp nhớp, sền sệt xuất hiện dưới bàn chân khiến tôi bất an cực độ.

- A.A....n.....h! An.....h!

Tôi quay sang, thấy vợ đang đứng như trời trồng. Tay chỉ vào dưới chân tôi lắp ba lắp bắp.

- C...ứ.....t!!. Cứ......t kìa!

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy bình tĩnh nhìn xuống. Đéll còn nghi ngờ gì nữa.

Đạp c/ứ/t.

Đôi giày Tùng Vân bản giới hạn mới mua. Thứ giúp tôi luôn tự tin trên mỗi bước đi đang bị cơn xú uế xâm thực.

- Cái DKMMMMMMMMM!!!

Máu nóng dồn lên não. Tôi rú lên như một con thú hoang. Toang m/ẹ đôi Tùng Vân của tôi rồi. Đôi giày mua tuần tuần trước còn nóng hổi. Lại còn phiên bản giới hạn nhân kỉ niệm 90 năm thành lập nữa chứ. Hôm qua mới khoe thằng Vinh làm nó thèm nhỏ dãi. Thế mà hôm nay...

Nhọ vãi lìn. Thằng Vinh mà biết vụ này chắc nó cười thúi mũi. Giờ tôi mới thấm thía câu "Cái gì dậm không đau nhưng chân đi cà nhắc" của các cụ ngày xưa.

Chính là dậm c/ứ/t chứ còn gì nữa. DM.

Đêm đó, sau khi chà rửa, vệ sinh kĩ càng. Tôi quyết định tặng đôi Tùng Vân cho thằng Vinh. Mặc cho vợ tôi can ngăn hết lời. Nhưng tôi quyết giữ sự tôn nghiêm cho đôi bàn chân nhỏ bé đến hơi thở cuối cùng.

Hôm sau, thằng Vinh nhận đôi giày mà tay run run. Nước mắt nước mũi chảy dài cảm ơn tôi rối rít. Tôi chỉ mỉm cười. Bảo nó xứng với đôi này hơn tôi.

Tiếp theo, tôi gọi thợ bắt camera ngay trước cửa nhà. Sau sự cố đêm qua, tôi quyết tâm tìm ra kẻ thủ ác. Để trả thù cho .... thằng Vinh.

Tối đó, hai vợ chồng vẫn đi bộ như thường lệ. Vì đã có camera nên cả hai không lo lắng gì. Đi bộ về check phát là biết ngay thôi. Thậm chí vợ tôi còn mong cho nó ỉ/a ngay và luôn trong đêm để check cho tiện. Chứ ngày nào cũng xem camera có mà mệt chết.

Xỏ vội đôi Bitis Hunter đỏ rực mới mua lúc chiều, tôi hí hửng kéo tay vợ ra hướng bờ hồ. Đang rỉ rả nói chuyện được vài bước thì vợ tôi chợt khựng lại.

- Sao thế em? Tôi quay lại lo lắng.

Vợ tôi không nói gì. Tôi nhìn sâu vào mắt vợ. Một tia chớp xẹt qua đầu, cả hai ngầm hiểu, cùng nhìn xuống chân vợ tôi.

- Cái DKMMMMMMMMM!!! Cả hai cùng rú lên.

Lại đạp c/ứ/t. Lần này nạn nhân là vợ tôi.

Tối nay nó ỉ/a trước thời gian dự kiến. Tôi chủ quan quá. Nhìn lại mình, tôi thầm cảm thấy may mắn. Lệch một tí thôi thì người dậm c/ứ/t sẽ là tôi. Có lẽ được đôi Hunter nó vận cho ít "đỏ". Không thì đéll biết phải tặng đôi này cho ai nữa. Khả năng ngày mai phải mua cho vợ một đôi Hunter thôi. Tôi thầm nghĩ.

Xịt rửa sân nhà cẩn thận. Hai vợ chồng kéo nhau vào kiểm tra camera. Lần này nhất định phải bắt được thủ phạm.

Một vật bé nhỏ xuất hiện trên tivi, chạy lon ton lại trước sân nhà tôi, chún đít phẹt một bãi rồi hiên ngang bỏ đi. Tôi săm soi thật kỹ. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là con Đót nhà bà Lơn. DM con này dám làm những trò còn chó hơn cả bộ dáng chó của nó.

Hai vợ chồng nhìn nhau. Làm sao bây giờ?

Qua mắng vốn thì không được. Nhà tôi vốn truyền thống nho nhã lịch sự, không thể nào làm thế. Đánh bả nó thì lại ác quá. Mà ngậm bồ hòn làm ngọt cũng không xong. Tình trạng này sẽ tiếp tục tái diễn. Chẳng lẽ lên Shopee order cuốn "Cách nuôi dạy…chó" rồi ném vào mặt bà Lơn? Cũng không ổn.

Hôm sau, vợ chồng tôi quyết định không đi bộ nữa. Đúng 6h tối, cả hai vác bàn ghế ra sân trước ngồi… thưởng trà. Và đúng như dự đoán, thủ phạm lại xuất hiện.

Con Đót lon ton chạy qua như một thói quen. Thấy hai vợ chồng tôi, nó nhìn với ánh mắt khinh bỉ. Toét nụ cười khinh miệt. Bộ dáng cực kì khinh thường. Thật, tôi muốn khinh công lại đạp cho nó một cái quá.

Thấy hai vợ chồng không động đậy. Như một thói quen, nó chun đít ngồi xuống hành sự.

- Ve…éoooooo!

Một quả tông lào với tốc độ cực nhanh phi vào mặt con Đót. Vợ tôi xuất thủ thì có trời cản.

- Oẳng! Oẳng! Con Đót gào lên đau đớn rồi co giò chạy mất dép.

- Dkm mày ỉ/a vào nhà bà nữa là bà cho lên chảo.

Vợ tôi vốn rất yêu thương động vật. Nhưng một khi nóng lên thì động vào là vật ngay. Thi thoảng tôi cũng ăn vài cú tiểu lý phi dép thế này rồi.

Ngày hôm sau, kịch bản như cũ. Hai vợ chồng lại ra hè. Và con Đót cũng lon ton chạy qua như chưa hề có cuộc chia ly.

Nhưng lần này thái độ của nó khác hẳn. Nó dè dặt nhìn hai vợ chồng. Rồi rà từng bước theo hình thái cực, nhẹ nhàng tới vị trí, bộ pháp rất mịn.

- Ve…éoooooo!

- Oẳngggggg!

Vợ tôi vẫn chính xác như thường thấy. Con Đót lại chạy mất dép. Lần này nó chưa kịp chun đít.

Ngày thứ ba, không thấy con Đót nữa.

Bẵng đi cả tuần sau cũng không thấy nó. Những tưởng mọi chuyện đã xong. Cả hai sẽ tiếp tục những buổi đi bộ đón gió trên đôi Bitis Hunter mềm mại thì bỗng một sáng nọ, tiếng thét rõ to xé toạc ánh bình minh:

- Cái DKMMMMMMMMMMMMMM!

Hai vợ chồng hớt hải chạy ra thì thấy thằng Vinh đang đứng chửi đổng trước sân. Nhà nó ngay sát vách nhà tôi nên nghe rất rõ.

- Chuyện gì thế Vinh?

- DM chó nhà ai ỉ/a trước nhà tao.

Tôi ngớ người ra. Tình huống này hơi quen. Tôi nhìn vào dưới chân nó. Rồi, đúng y boong. Hình ảnh này, màu sắc này, mùi thum thủm này, tôi đéll cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là còn Đót hạ thủ. Nó đã trở lại. Và nạn nhân lại là đôi Tùng Vân của… thằng Vinh.

Sáng hôm sau, DKMMMMMMM!!!

Hôm sau nữa, DKMMMMMMM….MMM…..MM!!! Khạcccc… Phẹt!

Con Đót vẫn đéll chịu tha cho thằng Vinh. Tội nghiệp nó, DKM mấy ngày liền đau họng luôn rồi. Đờm dãi lên cổ tắt m/ẹ tiếng. Nếu tình hình này kéo dài thêm tuần nữa, chắc thằng Vinh nó DKM hết cả xóm thật chứ chẳng chơi.

Sau khi bàn bạc, hai vợ chồng tôi quyết định đêm nay sẽ qua nhà thằng Vinh nói hết sự tình. Đương nhiên không quên mua tặng nó chai siro Bổ Phế Nam Hà uống cho lại giọng. Loại này đang bán rất chạy, người lớn con nít vẫn dùng tốt.

Nhưng vợ chồng tôi chưa kịp hành động thì thằng Vinh đã nổ trước. Ngay chiều hôm đó, nó dắt ở đâu về một con Béc Giê bự tổ nái. Dãi nhỏ ròng ròng, nhìn mặt hung ác đến phát khiếp. Con này mà đớp thì chỉ có đi chầu ông bà.

Thằng Vinh chơi lớn rồi. Tôi nghĩ bụng. Tôi trông về phía xa xa, thấy con Đót đứng trước nhà bà Lơn gầm gừ. Ánh mắt nhìn con Béc Giê lộ rõ sự sợ hãi.

"Chết m/ẹ mày rồi". Tôi ném cho con Đót ánh mắt khinh bỉ, thứ mà nó dành cho tôi đêm đó.

Sáng hôm sau, tôi không còn nghe tiếng chửi của thằng Vinh nữa. Tôi biết, có một thứ gì đó đã mất đi. Mặc dù đã dự đoán từ trước nhưng vẫn thấy hụt hẫng. Tôi thở dài, dắt xe ra cổng định đi làm thì hỡi ôi.

Trước sân nhà.... một bãi c/ứ/t to tổ nái.

Liếc sang bên cạnh, con Béc Giê nhà thằng Vinh đang nhìn tôi, mà cụ thể là đôi Bitis đỏ rực của tôi. Đầy thách thức và cũng tràn ngập… khinh bỉ

- Em ơi, hộ anh lọ siro với. Tôi đã quá quen với việc này nên vẫn bình tĩnh.

Vợ tôi lui cui chạy ra, chưa hiểu đầu cua tai nheo gì. Nhẹ nhàng đón chai siro Bổ Phế Nam Hà từ tay vợ, tôi làm một tợp cho ấm giọng, rồi nhìn thẳng vào con Béc Giê, mỉm cười, rống to:

– CÁI DKMMMMMMMMMMMMMMM!!!!

Bài trước
Bài tiếp

0 Comments: